Wednesday, December 16, 2009

11 Thủ Lãnh Al-Qaeda Bị Máy Bay Robot Mỹ Bắn Chết

11 Thủ Lãnh Al-Qaeda Bị Máy Bay Robot Mỹ Bắn Chết; Al-Qeada Thất Thế, Trong Khi Taliban Gia Tăng Các Vụ Tấn Công

WASHINGTON - 1 phúc trình do thông tấn AP thu đuợc cho hay khủng bố quốc tế al-Qaeda đang mất đất và tài trợ do ảnh hưởng của phi cơ không người lái xạ kích trong vùng tây bắc Pakistan, ngay cả trong lúc hoạt động của loạn quân Taleban gia tăng.
Theo phúc trình của tổ chức lưỡng đảng có tên The American Security Project (ASP- trụ sở Washington D.C.) các trận tấn công mục tiêu thường dân của Taleban tại Afghanistan đang trên đà gia tăng với tỉ lệ trên 15% so với năm trước.
ASP phân tích các hoạt động của khủng bố và mức độ hiệu quả của nỗ lực chống khủng bố của Hoa Kỳ. Nhưng, thống kê của ASP không gồm các tấn công chống lại Hoa Kỳ và liên quân.
Nhà nghiên cứu Bernard Finel nhận xét : đa số các nhóm vũ trang Hồi Giáo hành động vì các mục tiêu riêng của họ tại địa phương hơn là vì ý hệ của Bin Laden.
Các nhà phân tích khác và 1 số phúc trình của chính phủ Hoa Kỳ cũng nhận thấy Taleban tại Afghanistan chú trọng vào địa bàn trong nuớc, và loạn quân Somalia dồn nỗ lực đánh đổ chính quyền Mogadishu hơn là mục tiêu khác.
Theo hồ sơ an ninh, phi cơ không người lái xạ kích trong vùng biên giới Affghanistan đã trừ khử 11 trong 20 đối tượng ưu tiên của Washington, và 4 tên mới thêm vào danh sách cập nhật. Tuần qua, thêm 1 đội viên cấp chỉ huy của al-Qaeda ở Pakistan là Saleh al-Somalia đã bị giết.
Ngoài ra, thẩm định của của các viên chức Bộ ngân khố Hoa Kỳ xác nhận Taleban tại Afghanistan có tài trợ đầy đủ hơn nhờ nguồn lợi ma túy, trong khi tài lực của al-Qaeda hiện là kém 5, 6 năm trước, đưa tới sự sút giảm ảnh hưởng.
ASP cũng chỉ ra sự yếm kém của al-Shahab, bộ phận truyền thông của khủng bố Hồi Giáo quốc tế, cụ thể là 48 video phổ biến trong cả năm 2008, so với 97 lần trong năm 2007.
Với loạn quân tại Pakistan thì khác, truyền thông ghi nhận 220 trận tấn công của Taleban trong nửa đầu năm 2009, tăng hơn gấp đôi cùng kỳ năm trước, là 81 trận.
http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=116&nid=153280

Monday, November 30, 2009

Lại nổ súng ở tiểu bang Washington, 4 cảnh sát thiệt mạng

Lại nổ súng ở tiểu bang Washington, 4 cảnh sát thiệt mạng
Trần Thị Sông Dinh, Nov 29, 2009

Photo courtesy: AP
Photo courtesy: AP

Cali Today News – Cứ lâu lâu, Hoa Kỳ xảy ra một vụ nổ súng làm thiệt mạng nhiều người, mà lần này là tại tiểu bang Washington, đã làm thiệt mạng 4 cảnh sát.

Một tay súng đã đột nhập vào một quán cà phê, và nổ súng vào 4 cảnh sát khi những vị này đang ngồi làm vệc với những chiếc laptops của họ, gây thiệt mạng cho ba nam cảnh sát viên và một nữ cảnh sát. Đây là vụ được mô tả là sự phục kích có chủ ý và có mục tiêu.

Phát ngôn nhân của cảnh sát là Ed Troyer của quận hạt Pierce cho biết là các viên cảnh sát đang truy tìm một gã nghi can đã trốn chạy khỏi hiện trường, và không loại trừ là gã sát nhân này có tòng phạm giúp đỡ, mà người tòng phạm này không ai khác hơn là một gã tài xế giúp tên sát nhân tẩu thoát.

Viên phát ngôn nhân nói trên nói là không biết cảnh sát có đủ thời gian rút súng bắn trả hay không. Cảnh này diễn ra như một cảnh hành quyết vậy. Sát nhân bước vào quán với ý định sẵn trong đầu là rút súng bắn thẳng vào cảnh sát. Sự việc diễn ra vào lúc 8:15 phút sáng ngày hôm nay, chủ nhật.

Những viên cảnh sát này mặc sắc phục và có xe tuần tra đang đậu bên ngoài quán.

Không có chứng cớ rõ ràng những nghi can là ai, và không biết có liên quan gì tới việc sát nhân vào đêm Halloween không. Nghi can trong vụ bắn cảnh sát đêm Halloween vẫn còn nằm trong bệnh viện.

Phát ngôn nhân cảnh sát không tiết lộ cho biết tên tuổi của các nạn nhân trong vụ nổ súng này. Động cơ của vụ nổ súng cũng chưa rõ.

Trần Thị Sông Dinh
http://www.calitoday.com/news/view_article.html?article_id=d6ddecda1e7080153cdb2dab3a3a16bf

Saturday, November 28, 2009

Philippines: 100 Nghi Can Sắp Bị Bắt Về Vụ 57 Người Bị Giết

Philippines: 100 Nghi Can Sắp Bị Bắt Về Vụ 57 Người Bị Giết

MANILA - Hơn 100 người nữa, gồm cả cảnh sát, có thể bị bắt vì nhu cầu điều tra vụ tàn sát do động lực chính trị tại miền nam Philippines.Ít nhất 57 người bị giết hôm Thứ Hai ở tỉnh Maguindanao tập trung đa số dân theo đạo Hồi. Thị trưởng Datu Unsay và con trai của tỉnh trưởng đã bị bắt với 7 tội danh giết người. Các viên chức toà án xác nhận đang thu thập các khai báo hữu thệ của nhân chứng.Theo bộ trưởng nội vụ Ronaldo Puno, các thông tin của nhân chứng cho thấy hàng chục người nhúng tay vào cuộc tàn sát có liên quan với cuộc bầu cử tỉnh trưởng năm tới. Nghi can Ampatuan tự ý trình diện với cảnh sát điều tra hôm Thứ Năm và đã bị truy tố. Trả lời phỏng vấn từ nhà giam, y không nhận tội. Trong 1 cuộc phỏng vấn khác, sau đó Ampatuan quy trách nhiệm thủ lãnh của mặt trận giải phóng Hồi Giáo Moro (tên tắt MILF) như là kẻ chủ mưu. Cáo giác này đã bị phản bác. Ampatuan đuợc biết tiếng như là 1 sứ quân, và là đồng minh của TT Gloria Arroyo.
Các nạn nhân bị giết gồm vợ và em gái của chính khách Mungudadatu, định tranh cử chức tỉnh trưởng, và cảm tình viên kéo nhau đi nộp hồ sơ ứng cử. Ông này nhận đuợc lời đe dọa từ các đồng minh của tỉnh trưởng tại chức họ Ampatuan, cha của thị trưởng bị bắt. Theo lời ông, nếu tự mình đi nộp đơn, có thể đã bị bắt cóc hay bị giết.
http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=3&nid=152542

Monday, November 23, 2009

Lại có thêm 4 binh sĩ Hoa Kỳ thiệt mạng trên chiến trường Afghanistan

Lại có thêm 4 binh sĩ Hoa Kỳ thiệt mạng trên chiến trường Afghanistan
Trần Vũ theo AP và NPR, Nov 23, 2009

Chăm sóc lính Mỹ tại chiến trường.
Photo courtersy: AFP
Chăm sóc lính Mỹ tại chiến trường.
Photo courtersy: AFP

Cali today News-Trong 24 giờ qua, chiến trường Afghanistan vẫn không bình yên, với 4 binh sĩ Mỹ thiệt mạng do các vụ cài bom và chạm súng khác nhau, theo lời các viên chức quân sự Mỹ thứ hai 23/11.

Ngoài ra một kẻ đánh bom tự sát khi nhắm vào một đoàn xe cảnh sát, đã làm 2 thường dân chết và 3 trẻ em cũng thiệt mạng tại phía bắc tỉnh Kunduz. Có 5 người khác bị thương trong vụ này.

Có 3 binh sĩ Mỹ chết ở miền nam Afghanistan hôm qua. Hai người chết do bom cài và 1 do chạm súng khác. Thứ hai thì thêm 1 binh sĩ khác chết ở mạn đông xứ này, cũng do bom cài.

Con số quân nhân Mỹ thiệt mạng do đó trong tháng 11 đã lên tới 15 người. Tháng 10 là tháng đẫm máu nhất sau hơn 8 năm chiến tranh với 58 quân nhân Mỹ thiệt mạng.

Chiến sự cũng làm cho 3 binh sĩ Afghanistan thiệt mạng do bom cài bên đường ở mạng nam tỉnh Helmand.

TT Obama đã triệu tập Hội Đồng Chiến Tranh hội họp khi ông sắp đưa ra quyết định về Afghanistan, nhưng có nói ông sẽ đưa ra quyết định quan trọng vào cuối năm nay. Còn đài NPR thì cho là tuần sau TT Obama sẽ thông báo các quyết định này.

Thứ hai 23/11 tại Brussels NATO cho là các xứ đồng minh nên tăng thêm quân đóng góp cho chiến trường Afghanistan, trước khi TT Hoa Kỳ thông báo thay đổi chiến lược quan trọng.

Hiện nay số binh sĩ NATO ở Afghanistan là 71,000 người, trong đó gần phân nữa là quân số Hoa Kỳ. Ngoài ra Mỹ còn khoảng 36,000 quân phục vụ ở chiến trường này, độc lập với NATO.

TT Karzai khi đọc diễn văn nhậm chức tuần qua, đã hô hào Hoa Kỳ giúp đỡ thêm về mặt an ninh cho Afghanistan chống lại Taliban trong 5 năm sắp tới.
http://www.calitoday.com/news/view_article.html?article_id=71672c15ce3fc1f5e97d2e057c9c90d8

Saturday, November 21, 2009

Băng đảng Peru giết người lấy mỡ bán cho công ty mỹ phẩm

Băng đảng Peru giết người lấy mỡ bán cho công ty mỹ phẩm
Friday, November 20, 2009 Bookmark and Share
medium_Peru.jpg

Hài cốt của những nạn nhân bị một băng đảng trong miền rừng núi Peru bắt cóc và ám sát, mà người ta tin rằng để lấy mỡ bán lậu cho các hãng mỹ phẩm. (Hình: Cảnh sát Quốc gia Peru/EPA)



LIMA, Peru (AP) - Cảnh sát Peru cho hay một băng đảng trong vùng rừng rậm ở quốc gia này đang giết người rồi sau đó gạn lấy mỡ của các xác chết đem bán ra thị trường chợ đen để dùng trong kỹ nghệ mỹ phẩm, dù rằng các chuyên gia y tế nói rằng họ không nghĩ có một thị trường lớn cho loại mỡ này.

Có ba nghi can thú tội giết năm người, nhưng băng đảng này có thể từng giết hàng chục người khác, theo lời Ðại Tá Jorge Mejia, chỉ huy trưởng lực lượng đặc nhiệm chống bắt cóc của cảnh sát Peru. Ông cho hay rằng một nghi can nói là nhóm của họ không phải là băng duy nhất liên hệ đến các vụ giết người lấy mỡ này.

Ðại Tá Mejia nói hai nghi can bị bắt trong lúc mang theo các lọ đựng nước mỡ người và cho cảnh sát hay rằng nước mỡ này trị giá tới $60,000 mỗi gallon (khoảng 3.8 lít). Số nước mỡ này bán cho các tay trung gian ở thủ đô Lima và cảnh sát nghi rằng sau đó sẽ được chuyển sang Âu Châu, theo lời Ðại Tá Meja hôm Thứ Năm, nhưng ông không có bằng chứng rõ rệt nào.

Giới chuyên gia y tế bày tỏ sự nghi ngờ là có thị trường chợ đen quốc tế cho mỡ người, dù rằng có những ứng dụng trong mỹ phẩm. Một giáo sư ở Ðại Học Yale, Bác Sĩ Lisa Donofrio, nghi rằng có một thị trường nhỏ cho mỡ người để dùng vào việc dưỡng da, nhưng trên căn bản khoa học, bà cho hay việc điều trị cách đó là “chuyện tào lao.”

Tại cuộc họp báo, cảnh sát trưng bày hai chai đựng mỡ người tịch thu từ các nghi can và hình một đầu nam nạn nhân, 27 tuổi. Nghi can Elmer Segundo Castillejos, 29 tuổi, dẫn cảnh sát đến nơi chôn đầu này tại vùng thung lũng trồng lá coca hồi tháng qua, theo Ðại Tá Mejia.

Ðại Tá Mejia cho hay Castillejos kể lại việc băng này cắt đầu, chân tay các nạn nhân, mổ bỏ nội tạng, rồi sau đó dùng móc treo ngược thân mình các nạn nhân trên các ngọn nến rồi đặt ống hút lấy mỡ.

Có sáu thành viên trong băng này hiện còn đang tại đào. Trong số này có người được coi là thủ lãnh, Hilario Cudena, 56 tuổi, kể theo lời Castilleuos khai với cảnh sát thì từng giết người lấy mỡ từ hơn ba thập niên qua.

Chỉ trong năm nay, có ít nhất 60 người bị coi là mất tích trong tỉnh Huanuco, vùng hoạt động của băng này, dù rằng nơi đây cũng là khu vực buôn bán ma túy của thành phần phiến quân tả phái.

Giới chức y tế được hãng thông tấn AP hỏi ý kiến cho hay mỡ người có được dùng vào việc điều trị chống da nhăn - nhưng luôn lấy từ cơ thể của bệnh nhân, thường là từ bụng hay mông.

Bác Sĩ Neil Sadick, giáo sư về các bệnh ngoài da ở Cornell Weill Medical College tại New York, nói rằng “có rủi ro phản ứng miễn nhiễm” nếu dùng mỡ người khác. (V.Giang)
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=104417&z=5

Toàn bộ hồ sơ Daniel Phạm: Cảnh sát sợ bị chém, bắn chết thanh niên Việt

Toàn bộ hồ sơ Daniel Phạm: Cảnh sát sợ bị chém, bắn chết thanh niên Việt
Friday, November 20, 2009 Bookmark and Share
medium_daniel.jpg

Nạn nhân Daniel Phạm. (Hình: CBS 5, Bay Area)




Vũ Quí Hạo Nhiên/Người Việt



SAN JOSE (NV) - Phải đến nửa năm sau khi cảnh sát bắn thiệt mạng thanh niên gốc Việt Daniel Phạm, thành phố San Jose mới công bố hồ sơ trong vụ giết người. Hồ sơ này gồm cả giấy tờ lẫn băng ghi âm các cuộc điện đàm cấp cứu, được đưa lên trang mạng của văn phòng Thư Ký Thành Phố hôm 13 Tháng Mười Một.

Một ngày trước khi hồ sơ được đưa ra cho công chúng, thành phố mời gia đình nạn nhân đến xem trước. Ra khỏi sở cảnh sát, ông Vinh Phạm, thân phụ của Daniel (tên tiếng Việt là Sơn), quá xúc động và không nhấc điện thoại của ai cả, theo lời ông nói với báo chí. Trên một tờ báo xuất bản tại quận Cam, báo Viễn Ðông, ông Vinh Phạm tỏ ý uất ức vì con ông bị “xử tử hình” với 12 viên đạn.

Báo Người Việt đã không liên lạc được với ông Vinh. Toàn bộ hồ sơ cho thấy cảnh sát nhiều lần lớn tiếng ra lệnh “buông dao ra” nhưng ngược lại Daniel tiếp tục giơ dao sấn đến gần hai cảnh sát viên có mặt tại hiện trường, khiến họ nổ súng.

Sự việc xảy ra nội trong vòng chỉ hơn 20 phút trưa ngày 10 Tháng Năm, trong nhà của gia đình họ Phạm. Sống trong nhà này có 5 người: Ông bà Vinh Phạm; Brian Phạm là anh của Daniel; cô bạn gái của Brian là Uyên Lâm; Daniel Phạm tức Sơn; và Philip Phạm là em của Daniel.

Buổi sáng sớm, trước 8 giờ, ông bà Vinh Phạm và Philip ra chợ trời nơi ông bà có sạp bán quần áo. Ở nhà chỉ có Uyên, Brian và Daniel. Trong lúc cô Uyên đang chuẩn bị đánh răng, thì Brian ngồi vào bàn computer trong phòng khách.

Bỗng dưng, Daniel đến từ phía sau, kẹp trán Brian bẻ ngược ra sau, cầm dao cắt cổ Brian, theo lời Brian thuật lại với cảnh sát sau này. Không những thế, Daniel trước đó còn cẩn thận chặn đường thoát thân của Brian bằng cách khóa trái cửa nhà - điều mà người nhà không bao giờ làm, cũng theo lời Brian.

Brian hét lên cho Uyên chạy vào phòng ngủ khóa cửa lại và gọi 9-1-1. Rồi sau đó Brian cũng thoát ra được khỏi nhà, chạy vào nhà hàng xóm.

Những cuộc gọi cấp cứu hốt hoảng

Số hồ sơ trong vụ Daniel Phạm mà báo Người Việt đã nghe và đọc toàn bộ gồm có: Hơn 120 trang báo cáo của hơn một chục cảnh sát viên và điều tra viên trong vụ này; biên bản 20 trang ghi chép toàn bộ bằng chứng thu thập trong vụ án; một bản 46 trang in lại toàn bộ những ghi chú và sự kiện trong máy computer của hệ thống cấp cứu; và bốn băng ghi âm điện đàm: Hai băng ghi âm hai cuộc gọi cấp cứu 9-1-1, một băng ghi âm toàn bộ các cuộc gọi qua lại lẫn nhau giữa các cảnh sát viên và với tổng đài; và một băng ghi một cuộc gọi của gia đình Daniel hỏi bao giờ thì về nhà được.

Cú điện thoại cấp cứu đầu tiên đến từ người hàng xóm. Gần như ngay sau đó, cô bạn gái của anh trai Daniel cũng gọi cấp cứu từ trong phòng ngủ khóa cửa. Hai cú điện thoại liên tiếp cách nhau chỉ trên một phút.

Lúc 11:33:33, người hàng xóm gọi và nói hốt hoảng, “Hàng xóm tôi mới xông vào nhà tôi. Anh ấy bị chém. Anh ấy bảo tôi là em của anh ấy tấn công anh.”

Người này nói hàng xóm ông bị chém bằng dao, và người chém là “em ảnh, trong nhà. Nó ở trong nhà. Cô bạn gái ở trong đó, cô ấy cần cứu.” Người hàng xóm còn nói, người em cầm dao “is high” - đang say ma túy.

Ðài cấp cứu 9-1-1 chưa kịp hỏi thêm chi tiết, người hàng xóm đã cúp máy. Khi đó, nhân viên cấp cứu ghi vào hồ sơ: “bro is high on unk” - “Người em đang say một chất nào đó không rõ.”

Lúc 11:34:52, cô Uyên, bạn gái của Brian, gọi 9-1-1. Cô hốt hoảng kêu, “cứu tôi, cứu tôi, nhanh lên, nhanh lên.”

Người anh bị chém

Trong một cuộc thẩm vấn với cảnh sát vào buổi chiều, tại sở cảnh sát, có thu hình và thu âm, Brian kể về việc bị em mình chém:

Khi Brian đang ngồi vào computer, thì Daniel đến lấy tay giật trán Brian bẻ ngược đầu về phía sau và cắt cổ Brian. Brian vùng vẫy thoát ra, cùng lúc đó bị chém thêm ở cổ, ở tay, và 7-8 nhát ở bàn tay.

Brian thú nhận anh biết mình yếu sức, nên anh hét lên cho Uyên vào phòng khóa cửa lại, còn anh thì tẩu thoát qua nhà hàng xóm. Chính Brian nói với hàng xóm, gọi 9-1-1 cấp cứu vì em anh “crazy on drugs” (lên cơn điên vì ma túy).

Brian khi đó tìm được một cây đội xe (jack). Anh rút cán ra và, đi đường garage, anh lẻn vào nhà vì sợ Daniel giết mất Uyên. Vào trong nhà, anh thấy Daniel trong hành lang, nhưng không nhìn rõ vì mắt kém. Brian bèn quay trở ra, vừa khua cán cây đội vào hàng rào để Daniel ra ngoài, vừa hét lớn bảo Brian buông dao ra vì anh sợ rằng nếu cảnh sát thấy Brian cầm dao cảnh sát sẽ bắn chết Brian.

Khi cảnh sát đến, Brian chạy ra vẫy tay cho cảnh sát vào. Theo hồ sơ điện đàm giữa cảnh sát và tổng đài, lúc đó là 11:40 sáng.

Cô bạn gái trốn trong phòng

Trong lúc Brian đang tìm cách dụ Daniel ra ngoài, cô Uyên bạn gái của Brian trốn vào phòng ngủ khóa cửa lại. Trong khi nói chuyện với tổng đài 9-1-1, có lúc cô phải nói thầm vì nghe thấy tiếng Daniel đi lại trong hành lang gần cửa vào phòng. Có lúc cô ngưng quay sang dùng điện thoại của bạn trai để nói chuyện với ông Vinh Phạm.

Tổng đài hỏi, “Anh ấy (người cầm dao) có đang say ma túy không?” cô trả lời, “Tôi không biết.”

Tổng đài hỏi, “Anh ấy có dùng ma túy hay rượu không?” cô trả lời, “Tôi không biết, bạn trai tôi bảo tôi gọi 9-1-1.”

Tổng đài hỏi tên của người cầm dao, cô trả lời tên Sơn, và trong lúc đang nói chuyện thì người bố của Daniel gọi về, cô quay qua điện thoại kia nói bằng tiếng Việt, “Bác trai ơi, bác trai, a-lô” - “Con không biết Sơn đang ở đâu nữa, con đang khóa cửa ở trong phòng.”

Có lúc cô trả lời thì thầm, tổng đài hỏi, “Tại sao cô phải nói thầm?” - “Cô cần bảo đảm cô an toàn, nếu cô thấy không an toàn để nói chuyện, tôi sẽ chờ.” Tổng đài hỏi tiếp, “Có phải anh ấy ở gần phòng ngủ” và cô trả lời thì thầm, “phải.”

Tổng đài, “Có phải anh ấy ngay ngoài cửa phòng?”

Cô gái, “Phải.”

Tổng đài, “OK, có phải anh ấy đang cố gắng vào trong phòng?”

Cô gái, “Không.”

Khi cảnh sát đến, qua cuộc gọi của Uyên, cảnh sát được biết là người cầm dao tên Sơn, khoảng xấp xỉ 25 tuổi (tuổi thật của Daniel là 27), tóc đen, cao. Cảnh sát cũng biết là trong nhà có người bị tâm thần, tên Daniel Phạm, nhưng tổng đài “không rõ có phải người gọi cấp cứu (RP - reporting party) không.”

Cảnh sát đến

Hai cảnh sát đầu tiên có mặt là cảnh sát viên Jeffrey và cảnh sát viên Blackerby. Brian ngoắc cảnh sát vào, la hét, “Em ấy ở trong sân sau,” đồng thời tiếp tục la hét bảo Daniel bỏ dao ra. Từ trong phòng, cô Uyên cũng thuật lại với tổng đài: “Bạn trai tôi đang bảo anh ấy buông dao ra.”

Theo lời Brian kể lại trong biên bản có thu âm và thu hình, khi đó Brian vất cái cán của cây đội đi. Anh bảo với cảnh sát là người em của anh (tức Daniel) “đang say ma túy và có cầm dao.” Báo cáo của hai cảnh sát viên không ghi điều gì về việc Brian bảo Daniel đang say ma túy.

Brian nói là thực ra anh cũng không biết Daniel có say ma túy thật không, nhưng anh nghĩ nếu anh nói thế thì là tốt nhất cho Daniel, để Daniel không bị bắn chết.

Chuyện Daniel có say ma túy không là một vấn đề chưa rõ. Trong số hồ sơ do thành phố công bố, không có kết quả giảo nghiệm thi thể Daniel. Theo lời ông Vinh Phạm thuật lại với báo chí, kết quả giảo nghiệm cho thấy trong thi thể Daniel không có chất ma túy nào ngoài nicotin của thuốc lá.

Tuy nhiên, chuyện Daniel là người dùng ma túy là điều không phải chỉ một mình Brian nói, mà Philip cũng nói. Philip nói với cảnh sát anh bắt gặp các loại ống điếu dùng cho ma túy trong phòng Daniel. Còn Brian nói anh từng chứng kiến Daniel hút crack cocaine bằng ống điếu thủy tinh.

Cảnh sát chạm trán Daniel

Sau khi cảnh sát đến, Brian thấy choáng váng mặt mày, nên anh bỏ qua nhà hàng xóm. Lúc anh gần xỉu thì xe cứu thương đến. Brian vừa kịp nhìn thấy một cảnh sát viên nhảy qua hàng rào. Một lúc sau, Brian nghe thấy khoảng 4 tiếng súng.

Bản báo cáo của cảnh sát viên Jeffrey và cảnh sát viên Blackerby lấp vào chỗ trống cho những điều Brian không chứng kiến tận mắt. Tuy nhiên, qua phỏng vấn với báo chí, ông Vinh Phạm tỏ vẻ không tin những báo cáo này và đòi hỏi hai cảnh sát viên “phải bị tử hình mới xứng đáng.”

Theo báo cáo của hai cảnh sát viên này, họ nhìn qua hàng rào bên cạnh nhà, và thấy một thanh niên Á Châu đứng phía sân sau nhà, cách hai viên cảnh sát khoảng 50 feet (15m). Trong tay người thanh niên Á Châu này là một con dao dài 12 inch (30cm), lưỡi dài 8 inch (20cm). Trong tay kia, anh ta cầm thuốc lá hút.

Không những con dao này nhuốm máu, mà theo cả hai viên cảnh sát, người thanh niên này - Daniel Phạm - cũng nhuốm đầy máu, và trên cổ anh ta có một vết cắt dài.

Cảnh sát viên Jeffrey hét, “Buông dao ra.” Cảnh sát viên Blackerby cũng hét, “Buông dao ra.” Trong nhà, qua điện thoại của cô Uyên, băng ghi âm cũng thu lại nhiều tiếng hét “Buông dao ra” từ bên ngoài lọt vào.

Theo cảnh sát viên Jeffrey, Daniel không buông dao mà tiếp tục đứng yên hút thuốc. Khi đó, cảnh sát viên Blackerby có ý kiến đi ngang hông nhà để dùng súng điện Taser bắn Daniel.

Trong khi Blackerby chạy bên ngoài bờ rào phía hông nhà, Jeffrey leo qua rào phía trước nhà. Ðúng lúc đó, Daniel Phạm “nắm chặt tay lại, cầm chặt dao, và bước nhanh về phía tôi,” Jeffrey viết. Jeffrey bèn tụt ngược lại bên kia rào, rút súng ra và hét “Stop.”

Blackerby đang chạy cũng thấy Daniel lăm le nắm dao bước nhanh về phía Jeffrey, trong lúc ông này đang kẹt trên hàng rào, nên ông rút súng điện Taser ra và hét, “Stop. Ngưng lại không tôi bắn taser.”

Nghe thấy tiếng Blackerby, Daniel ngưng lại và quay về hướng Blackerby, tay cầm dao chĩa ra trước ngang tầm ngực, với khuôn mặt mà Blackerby miêu tả là “strange, emotionless express” - “vô hồn, kỳ lạ.”

Nhìn Blackerby một lúc, Daniel quay trở lại, bước nhanh về hướng Jeffrey. Lo sợ cho tính mạng Jeffrey, Blackerby bắn súng điện trúng Daniel. (Trong hồ sơ có biên bản kiểm tra súng điện Taser. Biên bản này cho thấy súng Taser có bắn một phát và phát điện kéo dài 4 giây.)

Cảnh sát bắn Daniel

Cú bắn súng điện chỉ làm Daniel ngạc nhiên trong giây lát chứ không ảnh hưởng gì. Anh rút dây súng điện vất đi. (Sau khi, khám nghiệm hiện trường, cảnh sát tìm thấy còn một sợi dây Taser còn dính vào quần đùi của Daniel.) Cảnh sát viên Blackerby nhảy qua hàng rào và rút súng ra.

Jeffrey, không trông thấy Blackerby vì bị vướng một cây to trong vườn, sợ rằng Blackerby đã vào trong và có thể bị Daniel giết, nên cũng nhảy qua rào vào bên trong.

Ðến lúc đó, Daniel lại quay ngược và bước nhanh về hướng Jeffrey, tay cầm dao giơ lên cao như sắp sửa đâm xuống. Hoảng sợ, Jeffrey rút súng ra, hét lên ra lệnh cho Daniel đứng lại, buông dao ra và nằm xuống đất.

Daniel không những không buông, mà tiếp tục giương dao như muốn chém Jeffrey. Jeffrey tránh né và chạy về hướng Blackerby. Trong bản báo cáo của mình, cảnh sát viên Jeffrey giải thích ông làm vậy để tránh tình trạng hai người bắn ngược hướng và đạn lạc trúng lẫn nhau.

Jeffrey chạy tới đâu, Daniel chạy theo tới đó, tay vẫn giương cao con dao. Cả Jeffrey lẫn Blackerby đều chạy lui tránh né, cho tới cuối vườn thì hết chỗ chạy.

Khi Daniel còn cách hai cảnh sát viên khoảng 8 feet (2m4), tay vẫn giương cao con dao như sắp chém, hai viên cảnh sát không còn lui được đi đâu và cả hai cùng bắn.

Khi đó là 11:42. Mọi chuyện từ lúc cảnh sát tới cho đến lúc Daniel bị bắn, diễn ra trong vòng chưa tới 3 phút.

Bên trong nhà, qua điện thoại của Uyên, băng ghi âm của 9-1-1 cũng nghe thấy tiếng súng nổ. Tuy nhiên, lúc đó Uyên chưa biết đó là tiếng súng.

Biên bản của cảnh sát phỏng vấn nhân chứng trong những căn nhà chung quanh cho thấy rất nhiều người nghe tiếng súng bắn, nhưng đạn bắn nhanh tới mức hầu hết người nghe tưởng là chỉ có 4-5 phát súng.

Ngay cảnh sát viên Blackerby cũng tưởng ông chỉ bắn 4 phát, nhưng phải đến khi soát lại băng đạn mới biết ông đã bắn tới 7 lần. Nhân viên điều tra cũng tìm thấy 7 vỏ đạn 9mm của cảnh sát viên Jeffrey và 7 vỏ đạn cự ly .40 của cảnh sát viên Blackerby.

Daniel thiệt mạng

Bị bắn, Daniel còn bước được vài bước nữa, rồi ngã xuống, nhưng vẫn chưa buông dao. Cảnh sát viên Blackerby viết trong báo cáo là Daniel còn cầm dao, mũi chĩa lên trời, và còn gượng đứng dậy tiếp trước khi gục xuống. Khi đó, một cảnh sát viên nữa, cảnh sát viên Bannister vừa tới. Ông hét lên bảo Daniel buông dao ra.

Trong phòng, Uyên nghe thấy tiếng cảnh sát viên và lập lại với tổng đài, “Anh ấy vẫn còn cầm dao, anh ấy vẫn còn cầm dao.”

Bannister tìm được một cái xẻng, dùng xẻng đánh bật dao ra khỏi tay Daniel. Jeffrey còng tay Daniel lại, lúc đó cảnh sát mới lật ngửa người Daniel lên và Bannister và Jeffrey hô hấp nhân tạo toan cứu sống Daniel.

Từ trong phòng, Uyên nhìn ra ngoài và miêu tả với tổng đài là cô thấy cảnh sát đang cấp cứu cho Daniel, và cũng tới lúc đó cô mới thấy là Daniel đã bị bắn.

Người em của Daniel, người anh cả của Daniel (cư ngụ ở nhà khác) và ông Vinh Phạm mãi sau đó mới có mặt tại hiện trường.

Một bệnh nhân tâm thần

Qua lời kể của gia đình, Daniel Phạm bị bệnh tâm thần, mà theo Brian là có thể do dùng ma túy. Tuy Daniel đã bỏ ma túy được nhiều năm nay, nhưng bệnh tâm thần vẫn chưa chữa được.

Nhiều lần, gia đình gọi 9-1-1 để cảnh sát đưa Daniel đi bệnh viện, và đó là lý do gia đình cho rằng lẽ ra cảnh sát phải biết Daniel bị tâm thần. Ngược lại, cảnh sát cho rằng họ chỉ biết kẻ cầm dao tên Sơn chứ không biết là Daniel.

Theo lời Philip, nhiều lần, Daniel lên cơn bạo lực nhưng gia đình không muốn gọi cảnh sát hoài hoài, nên có khi tự giải quyết bằng cách trói Daniel lại.

Khi Uyên dọn đến ở trong nhà, cô được dặn là nếu ở nhà thì nhớ khóa cửa phòng. Không ai bảo cô Daniel bị tâm thần, mà gia đình giải thích là để đề phòng Daniel ăn cắp. Trong bốn phòng ngủ trong nhà, trừ phòng của Daniel ra, phòng nào cũng có két sắt.

Khi khám nhà, cảnh sát tìm thấy rất nhiều máu me, kể cả vết máu chạy từ phòng khách ra ngoài và qua tới nhà hàng xóm.

Trong nhà, cảnh sát cũng tìm thấy nhiều thuốc của Daniel. Theo những lọ thuốc này, Daniel đang uống thuốc Benztropine/Cogentine, một loại thuốc chữa bệnh bipolar disorder. Người bị bệnh này có tâm thần thay đổi giữa hai thái cực, có lúc thật kích động, hứng khởi, có lúc thật depressed, buồn bã, rầu rĩ.

Hồ sơ trong vụ án này được cộng đồng Việt Nam đòi hỏi phải công bố ngay từ đầu, nhưng phải tới nửa năm sau, thành phố mới chịu đưa ra công chúng.

Vào Tháng Mười, đại bồi thẩm đoàn quận hạt Santa Clara nhóm họp và quyết định không truy tố ai trong vụ này.
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=104463&z=3

'Nghịch tử' giết cha chặt thành nhiều khúc, lãnh án tử hình


'Nghịch tử' giết cha chặt thành nhiều khúc, lãnh án tử hình
Thursday, November 19, 2009 Bookmark and Share
medium_VN-NghiemVietThanh.jpg

Nghiêm Viết Thành tại phiên tòa ngày 19 Tháng Mười Một ở Hải Dương. (Hình: VNN)

HẢI DƯƠNG - Tòa án thành phố Hải Dương (cách Hà Nội khoảng 50 km) hôm 19 Tháng Mười Một, trong một “phiên tòa lưu động” đã tuyên bản án tử hình với Nghiêm Viết Thành, 18 tuổi, người cách đây hơn 6 tháng đã giết cha ruột rồi chặt thành nhiều khúc thả trôi sông .

Theo tường thuật của Vietnamnet, phiên tòa đã thu hút hàng ngàn người tới dự.

Vụ án xảy ra buổi tối ngày 6 Tháng Năm, 2009 và thủ phạm bị bắt ngày 12 Tháng Năm, 2009 khi đang lẩn trốn tại một khách sạn ở tỉnh Nam Ðịnh.

Nghiêm Viết Thành là học sinh Trường THPT Dân lập Thành Ðông vì cần tiền ăn chơi sau khi xin tiền không được, “nghịch tử” này đã ra tay giết chết cha ruột là ông Nghiêm Viết Yên, 51 tuổi, trú tại số 312, đường Ðiện Biên Phủ, phường Bình Hàn, thành phố Hải Dương. Nạn nhân bị chặt xác vứt xuống khu vực cầu Cong, TP Hải Dương.

Theo lời khai với viên chức điều tra, Thành thú nhận là chừng hai năm trở lại đây nghiện chơi game, học hành sa sút và nợ nần chồng chất vì cá độ đá banh.

Bắt chẹt ông bố có “quan hệ” với một người phụ nữ khác, Thành đã lấy cớ đó để vòi tiền. Ông Yên đã phải chi cho Thành 2 triệu/tháng để ăn tiêu. Dù chỉ là học sinh lớp 12 nhưng có nhiều tiền trong tay, Thành vung phí tiền bạc và càng sa đà vào chơi bời.

Tại tòa, Thành khai rành rọt hành vi phạm tội của mình: Tối ngày 6 Tháng Năm, ông Yên mắng mỏ Thành vì tội mê games, không chú ý vào chuyện học hành. Bị bố mắng, Thành đi tìm dao và trong lúc ông Yên đang xem ti vi, Thành chém nhiều nhát vào đầu, khiến ông Yên tử vong tại chỗ.

Thấy bố nằm im, biết đã chết, Thành bình thản về phòng hút thuốc, sau đó mài dao thật sắc, rồi chặt xác bố đem vứt xuống sông và về nhà mở két sắt lấy 8 triệu đồng...

Sau khi dọn dẹp hiện trường, Thành tiếp tục đi chơi games như thường lệ. Sáng hôm sau, Thành đến lớp bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Ðến sáng ngày 9 Tháng Năm, người dân phát hiện một phần thi thể của ông Yên, còn Thành bỏ trốn và bị bắt sau đó ít ngày.

Trước tòa, người mẹ đau khổ cho rằng mình đã thiếu quan tâm, dạy dỗ, chăm sóc tới con trai khi ngay từ nhỏ bà đã đi xuất cảng lao động, gửi Thành ở nhà với ông bà.

Mỗi tháng bà gửi về cho mấy bố con vài ngàn đô la để chi tiêu. Khi hay tin chồng chết, bà vội về nước mà không hề hay biết chính con trai mình đã sát hại bố nó.

Còn chị gái Thành cho biết, sau khi biết chuyện bố có người phụ nữ khác, lại chứng kiến cảnh một lần thấy bố dùng dao định chém mẹ, hai chị em Thành bắt đầu tỏ ra coi thường bố.

Cũng theo chị của Thành, ông Yên và Thành không hợp nhau. Nóng tính, ông Yên thường hay mắng mỏ, xúc phạm Thành thái quá. Thậm chí, nhiều lần còn đánh Thành, đến nỗi có lần Thành đã có ý định tử tự.

Luật sư bào chữa cho Thành phân tích: Thành có một tuổi thơ đặc biệt khi vắng đi tình cảm của cả cha lẫn mẹ trong suốt những ngày thơ ấu. Ngay từ khi Thành mới lọt lòng, bố đã đi xuất cảng lao động. 4 năm sau đó, mẹ Thành cũng ra nước ngoài, bỏ Thành lại cho ông bà ngoại.

Ðến năm 13 tuổi Thành bắt đầu nghiện games, học hành sa sút. Năm 2006, bố Thành về nước để chăm sóc con. Sau 16 năm sống xa nhau, nhưng giữa bố con Thành luôn có những mâu thuẫn, nhất là khi Thành biết chuyện bố mình bồ bịch.

Luật sư của Thành cho rằng, cha mẹ phải là tấm gương cho con cái nhìn vào. Và khi tấm gương đó bị vỡ, đứa con soi vào chỉ nhìn thấy những hình ảnh méo mó. Ðiều đó sẽ tác động đến tâm lý, tình cảm của đứa con.

Ðược nói lời sau cùng, Thành đổ lỗi cho bố khi đã không quan tâm, chăm sóc và gây dựng tình cảm với mình. “Nhưng cha thì vẫn là cha, chỉ mong cha tôi dưới kia tha thứ cho tôi”, lời cuối của bị cáo.
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=104375&z=2